không để ý rằng Quỳnh đã xoay người nằm nghiêng quay mặt về phía tivi từ lúc nào. Bỗng Quỳnh trở mình, nàng lại quay mình nằm ngửa như hồi trước, tôi thở phào một cái tự nhủ “may quá, thế là nàng vẫn chưa tỉnh ngủ”. Bộ phim càng ngày càng hấp dẫn khiến cho tôi không rời màn hình ra được nữa, đến lúc cả hai nhân vật chính đều phê thì tôi tưởng như mình cũng sắp ra tới nơi, nhưng không được, vì đầu Quỳnh đang gối lên chỗ ấy. Lại nhớ đến Quỳnh, tôi quay sang nhìn nàng coi ngủ hay thức mà nãy giờ