xuống. Tui nhảy lên xe đạp như bay về nhà, bỏ lại bé nhìn theo tui 1 cách vô vọng. Về đến nhà, tui thảy xe xuống cái rầm, ngồi phịch trước cổng nhà thở dốc. Đầu óc bấn loạn, không biết mình vừa làm gì. Ngồi được một lát, tui đứng dậy kêu thằng Đức ra mở cổng. – Đức!!! Mở cổng!!! Kêu tới tiếng thứ ba nó mới chạy ra mở cổng. – Đi chơi với ai vậy đại ca? Tui đi thẳng vô nhà, không nói với nó câu nào. Nằm xuống võng, tui gác tay lên trán suy nghĩ. Bỗng dưng thấy hối hận tại sao lúc đó không quay