người hắn và chiếu. Nàng chạy vội ra ngoài ọe tiếp, hắn dậy dọn dẹp. Đang chuẩn bị ngủ nghe tiếng động Hương bật dậy, ra ngoài thì thấy Dung đang nôn. Nàng vội vàng bước đến vỗ vuốt vào lưng em: “Sao vẫn chưa hết nghén à?” Dung tựa vào chị, cố cười mà không được: “Không phải nghén, em bị… bị…” “Bị cái gì?” Dung ấp a ấp úng không nói ra được. Bị Hương gặng mãi đành thú thực: “Em giúp Dương giải tỏa nên bị” “Giải tỏa sao lại bị nôn?” Biết Hương không rành, Dung lại phải giải thích cho bà